Phần Dương cây gậy

Phần Dương cây gậy


Phần Dương giơ cây gậy lên và nói với tăng chúng, “Ai thấu suốt được cây gậy này thì việc hành cước cầu Thiền đã xong.”

Như Huyễn: Thiền tăng thường du hành bằng chân, đôi khi phải leo những ngọn núi không có lối mòn và vượt qua những dòng sông không biết tên, họ đem theo cây gậy dài cao hơn họ. Phần Dương đã hành cước nhiều năm khi sư còn trẻ, viếng hơn bảy mươi bậc thầy, vì vậy đã giữ cây gậy của mình làm vật kỷ niệm. Trong câu chuyện sư dùng cây gậy bày tỏ Thiền của sư với tăng chúng. Nó chẳng phải là vật kỷ niệm. Nó chẳng phải là một biểu tượng. Nó là cái gì? Quí vị không thể thấy nó bằng mắt. Quí vị không thể nắm nó bằng tay. Quí vị không thể ngửi nó bằng mũi. Quí vị không thể nghe nó bằng tai. Quí vị không thể nếm nó bằng lưỡi. Quí vị không thể hình thành nó bằng ý nghĩ. Đây, nó đây!

Genro: Chư Phật quá khứ, hiện tại và vị lai nhập vào Phật giới khi các ngài hiểu cây gậy này. Tất cả chư Tổ đời này sang đời khác thành tựu qua cây gậy này. Lời Phần Dương nói đúng; không ai phủ nhận được. Tuy nhiên, tôi phải nói rằng ai hiểu được cây gậy sẽ bắt đầu hành cước thay vì chấm dứt hành cước.

Tích trượng dài bảy thước!
Bất cứ ai hiểu được
Có thể nuốt đất trời.
Kẻ đi nam hay bắc
Đều ở trong cửa ta.

Trước khi rời cửa này,
Thì phải dứt hành cước.
Cao Đình bên kia sông
Lễ Đức Sơn vẫy quạt
Ngay đó Cao Đình ngộ.
Huyền Sa ráng leo núi

Để gặp thầy của mình,
Bị té chân chảy máu
Ngay lúc đó liền ngộ,
Và nói rằng “Đạt Ma
Chẳng có đến Trung hoa
Và kẻ thừa kế Tổ
Chưa từng đến Ấn độ.”